• Người ta thường hỏi: “Có tiền thì làm gì?” Nhưng câu hỏi đáng giá hơn là: “Khi có tiền, ta dám từ chối điều gì?”

    Chúng ta lớn lên với niềm tin rằng tiền là để mua thứ mình muốn. Nhưng có một chức năng khác của tiền mà rất ít người dạy ta: nó cho ta khả năng nói “không” mà không run tay.

    Ta có thể từ chối một công việc tệ, vì ta có đủ tiền để sống vài tháng mà không cúi đầu. Ta có thể từ chối một người thiếu tôn trọng, vì ta không cần họ để sinh tồn. Ta có thể từ chối một món đồ đang “sale khủng”, một chuyến đi “ai cũng đi”, một lời rủ rê “sợ bỏ lỡ” – vì ta không cần chứng minh gì cả.

    Tiền không cho ta quyền lực để sở hữu nhiều hơn, mà cho ta quyền được rút lui đúng lúc. Nó không khiến ta quan trọng hơn, mà khiến ta bớt sợ hơn. Và trong một thế giới đầy những ép buộc ngầm, bớt sợ đồng nghĩa với tự do.

    Nếu ta không thể từ chối, ta không thực sự tự do – dù lương cao, dù có nhà, dù sống giữa những tiện nghi. Nhiều người tưởng rằng giữ được vị trí, giữ được hình ảnh, giữ được thu nhập là an toàn. Nhưng thực ra, họ chỉ đang tự khoá mình trong một chiếc lồng đẹp đẽ, lắp khoá bằng chính số tiền họ kiếm ra.

    Điều khiến con người đi xa khỏi giá trị của mình không hẳn là lòng tham, mà là nỗi sợ mất thứ mình đang dựa vào – và phần lớn thời gian, thứ đó là tiền lương. Biết rõ công việc này đang hút cạn sức mình, nhưng không dám nghỉ. Biết rõ mối quan hệ này đang làm ta nhỏ lại, nhưng không đủ độc lập để bước đi.

    Vì vậy, tiết kiệm không phải là kham khổ, cũng không phải là chống lại niềm vui. Đó là cách ta mua lấy sự im lặng trước rủi ro, là cách giữ lại quyền lựa chọn, là cách bảo vệ nhân cách trước những cú ép buộc của đời.

    Tiền không mua được sự can đảm, nhưng nó tạo ra điều kiện để dám sống đúng với mình. Và đôi khi, quyền được từ chối lặng lẽ ấy – lại là thứ tài sản quý giá nhất mà ta có thể sở hữu.
    Người ta thường hỏi: “Có tiền thì làm gì?” Nhưng câu hỏi đáng giá hơn là: “Khi có tiền, ta dám từ chối điều gì?” Chúng ta lớn lên với niềm tin rằng tiền là để mua thứ mình muốn. Nhưng có một chức năng khác của tiền mà rất ít người dạy ta: nó cho ta khả năng nói “không” mà không run tay. Ta có thể từ chối một công việc tệ, vì ta có đủ tiền để sống vài tháng mà không cúi đầu. Ta có thể từ chối một người thiếu tôn trọng, vì ta không cần họ để sinh tồn. Ta có thể từ chối một món đồ đang “sale khủng”, một chuyến đi “ai cũng đi”, một lời rủ rê “sợ bỏ lỡ” – vì ta không cần chứng minh gì cả. Tiền không cho ta quyền lực để sở hữu nhiều hơn, mà cho ta quyền được rút lui đúng lúc. Nó không khiến ta quan trọng hơn, mà khiến ta bớt sợ hơn. Và trong một thế giới đầy những ép buộc ngầm, bớt sợ đồng nghĩa với tự do. Nếu ta không thể từ chối, ta không thực sự tự do – dù lương cao, dù có nhà, dù sống giữa những tiện nghi. Nhiều người tưởng rằng giữ được vị trí, giữ được hình ảnh, giữ được thu nhập là an toàn. Nhưng thực ra, họ chỉ đang tự khoá mình trong một chiếc lồng đẹp đẽ, lắp khoá bằng chính số tiền họ kiếm ra. Điều khiến con người đi xa khỏi giá trị của mình không hẳn là lòng tham, mà là nỗi sợ mất thứ mình đang dựa vào – và phần lớn thời gian, thứ đó là tiền lương. Biết rõ công việc này đang hút cạn sức mình, nhưng không dám nghỉ. Biết rõ mối quan hệ này đang làm ta nhỏ lại, nhưng không đủ độc lập để bước đi. Vì vậy, tiết kiệm không phải là kham khổ, cũng không phải là chống lại niềm vui. Đó là cách ta mua lấy sự im lặng trước rủi ro, là cách giữ lại quyền lựa chọn, là cách bảo vệ nhân cách trước những cú ép buộc của đời. Tiền không mua được sự can đảm, nhưng nó tạo ra điều kiện để dám sống đúng với mình. Và đôi khi, quyền được từ chối lặng lẽ ấy – lại là thứ tài sản quý giá nhất mà ta có thể sở hữu.
    0 Comments 0 Shares 15 Views 4
  • "...Chao ôi! Ðối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ối... toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương..."

    (Trích tác phẩm: Lão Hạc)
    "...Chao ôi! Ðối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ối... toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương..." (Trích tác phẩm: Lão Hạc)
    0 Comments 0 Shares 745 Views
Sponsored

Free Easy Digital Downloads